Ưu sầu này chẳng thể dứt, phiền muộn này chẳng thể vơi
Vì sao tâm trí tôi vẫn cứ luôn trống rỗng
Tình yêu đã mất đi, mọi thứ cũng chẳng còn
Chỉ nỗi hận sầu chẳng thể xóa nhòa.
Tại sao em cứ lặp lại chỉ mỗi câu nói đó
Tại sao tôi lại chẳng thể từ bỏ em
Đã hiểu rằng tình yêu khi mất đi, tất cả cũng tan biến
Tôi vì cớ gì mà vẫn cứ mãi thích người.
Tình yêu như gánh nặng, như nỗi khổ giày vò
Thân tâm giờ đây đã tràn ngập nước mắt
Tình cũ như rượu say, rất sợ phải theo đuổi
Nhưng vẫn cứ si tâm muốn gặp em.
Tại sao tâm trí tôi vẫn cứ hồi tưởng về quá khứ
Tại sao em một chút cũng chẳng hề nhớ đến
Tình nghĩa đã mất đi, ân ái cũng chẳng còn
Tôi vì cớ gì mà vẫn cứ thích em?
Nhận xét
Đăng nhận xét